Ashes are not merely symbolic, since ashes are what we keep within our household to recall These we really like, individuals that had remaining us Together with the soreness and they have nowhere else for being other than to be inside of a pot, pain won't take absent your soul, it's the remnant of affection, if she genuinely enjoys, she is going to be sad due to disappearance of affection, enjoy is as unpleasant as Dying and We're going to safeguard its ashes,
Đã là thuyền nhân, tôi làm sao quên rằng sự vật chất, bạn có thể đánh mất nó một cách dễ dàng. Tinh thần ngược lại, sẽ được lưu lại mãi trong mỗi chúng ta. Là một gia tài to lớn check here vô giá.
and when she still left, the poem with the letter U took its final breath, as though there was a scratch in her voice, I stayed there over the bar stool and drank until it had been dawn,
to me, there has to be a hell, the place my terms and sentences live, like for instance After i want to hide, the allegory has wings like bats heading with the darkness of These forgotten poems,
cuối cùng bài thơ là những vì sao nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh như những bài thơ tan vỡ của bạn,
– bài thơ này để bạn thức tỉnh, và đón nhận nó với sự cởi mở nhẹ nhàng,
khi rời khỏi quán, tôi ngã chúi nhủi vào ánh sáng mặt trời đang chiếu xuống hẻm núi sâu hút, cả khi rơi xuống và khi tôi nhìn lên, vẫn là một mảnh vá của bầu trời xanh như giấc mơ,
you, you’re unaware of the way you’ve burdened me, you informed a rather typical aged guy as soon as, how you meditate each morning, how there’s a poem in your inbox from a friend you’ve never ever satisfied,
what's going to materialize, she reported all over again as she discerned the hesitation from the poem, she’s conscious of the numerous amount of aged poets institutionalised thanks to sickness. Time is unforgiving, it spares not a soul.
nevertheless as we stand before these paintings around the wall, now archived by an exhibition hall, the painting of your aged Personal computer continues to be her favorite. it'd essentially be the only real portray that is not abstract. You instructed her after that abstracts overwhelm the creativity, consequently when it’s “much too abstract” it equates to too much creativity, infant, don’t bother considering the fact that The end result is absolutely nothing whatsoever.
bạn không nghĩ rằng “luôn luôn” không phải là một từ có nghĩa là “mãi mãi”, bạn nhìn cây xoài không biết bao nhiệu lần, bạn nhớ lại mình từng ngồi trên đó chờ anh bế vào phòng, đã ở trong vườn lâu hơn mức bạn có thể tưởng tượng, anh từng nói với bạn rằng mẹ đã trồng cây xoài đó, bạn cũng yêu mẹ rất nhiều, nhưng bạn không thể so sánh tình yêu với mẹ và anh, mẹ đã rơi xuống, lúc nước mắt bạn rơi với tốc độ của cơn mưa, bạn biết, cái chết là món quà khủng khiếp của cuộc sống, nó làm mất đi khoảnh khắc quý giá mà bạn không còn thời gian để chia sẻ, bạn nhìn thấy tương lai, nhưng đó là tương lai bạn không thể có, vì thời gian sắp hết, bạn không dám khóc vì sẽ làm ai đó thức giấc, bạn nghe tiếng bước chân nhưng không quay lại, anh lau nước mắt đứng bên cạnh bạn, bạn nhìn anh, nhiều khi bạn thấy anh với bạn như cha với con gái, bạn muốn anh biết rằng bạn vui vì mình không phải là người chỉ dùng để khóc, vì vậy, bạn biến mất trong tầm nhìn của anh, bạn biết đây là lần yêu thương mà bạn có thể có, bạn chạy về phía cây xoài cho đến khi bạn với mưa là một, sau đó, anh ra đi và bạn biết mình là cơn mưa, mặt trời lên, chiếu sáng rực rỡ, như thể anh chưa bao giờ tồn tại, từ xa, trong ngôi nhà của bạn, cây xoài và nỗi buồn vẫn tiếp tục, như mưa…
As an example, The key reason why I discussed that female artist in the slightest degree was simply because I believe she may very well be a very good match for him. But nonetheless, I’ve hardly ever viewed him with a girl. finally the female artist did get married but to the Trainer who was also the principal of a college, not a writer over the side.
bạn không thích vì nó chỉ nói về nỗi đau, những vết sẹo mà bạn muốn giấu nàng, nó cho nàng biết bạn đã từng cô đơn, bạn ghét nàng sẽ lợi dụng bài thơ để nhắc nhở bạn tin vào tình yêu, rằng thơ ca là một lâu đài, bạn chỉ là một đống đổ nát, những trang của bài thơ sẽ được nàng lật ra như nàng từng bóc từng lớp giấc mơ bị lãng quên của bạn,
You don’t like it since it’s all about agony, the scars you don’t want her to view, it tells her how lonely you used to be, you despise how she could utilize it to remind you to have far more religion in like, that poetry is often a castle, therefore you’re only a pile of rubble, she would need to switch a single webpage at any given time how she experienced peeled absent Each and every layer of the forgotten desires,